Thông tin cá nhân
Ngày sinh :
Ngày mất :
1978-03-12John Cazale
John Cazale: Huyền Thoại Bi Kịch Với Sự Nghiệp Ngắn Ngủi Nhưng Đầy Ánh Hào Quang
John Cazale – huyền thoại bi kịch của Hollywood với sự nghiệp ngắn ngủi nhưng đầy ấn tượng.
Tài Năng Xuất Chúng, Một Di sản Điện Ảnh Vượt Thời Gian
John Holland Cazale (/kəˈzæl/, 12 tháng 8, 1935 – 13 tháng 3, 1978) là một nam diễn viên người Mỹ. Dù sự nghiệp chỉ kéo dài bảy năm, Cazale đã tham gia vào năm bộ phim, và tất cả đều được đề cử giải Oscar cho Phim hay nhất tại các lễ trao giải tương ứng. Khởi đầu là một diễn viên sân khấu tại New York, Cazale đã diễn xuất cùng Al Pacino, Meryl Streep và Sam Waterston. Ông nhanh chóng trở thành một trong những diễn viên phụ hàng đầu của Hollywood, bắt đầu với vai diễn Fredo Corleone, kẻ yếu đuối và đoản mệnh trong The Godfather (1972) và The Godfather Part II (1974) của Francis Ford Coppola. Ông cũng tham gia The Conversation (1974) của Coppola và Dog Day Afternoon (1975) của Sidney Lumet, vai diễn sau đã mang về cho ông một đề cử Quả cầu vàng. Năm 1977, Cazale được chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi, nhưng ông vẫn hoàn thành vai diễn của mình trong The Deer Hunter (1978). Ông qua đời không lâu sau đó tại New York vào ngày 13 tháng 3 năm 1978.
Tuổi Thơ Và Khởi Đầu Sự Nghiệp Sân Khấu
Cazale sinh ra ở Revere, Massachusetts, là con trai của Cecilia Cazale. Ông có chị gái, Catherine, và em trai, Stephen. Ông lớn lên ở Winchester và theo học trường trung học tại trường Buxton ở Williamstown, nơi ông tham gia câu lạc bộ kịch. Sau đó, ông theo học chuyên ngành kịch nghệ tại Oberlin College ở Ohio, và chuyển đến Đại học Boston, học dưới sự dẫn dắt của Peter Kass.
Sau khi tốt nghiệp, Cazale làm nghề lái xe taxi và bắt đầu sự nghiệp sân khấu tại Nhà hát Charles ở Boston, xuất hiện trong Hotel Paradiso và Our Town năm 1959.
Cazale chuyển đến thành phố New York và kiếm sống bằng nghề nhiếp ảnh trong khi tìm kiếm cơ hội diễn xuất. Ông xuất hiện lần đầu tại đây trong vở kịch Paths of Glory của Sidney Howard.
Năm 1965, Cazale tham gia chuyến lưu diễn quốc gia của vở kịch The Sign in Sidney Brustein’s Window của Lorraine Hansberry.
Ông làm việc với tư cách là người đưa tin tại Standard Oil, nơi ông gặp Al Pacino. Pacino nhớ lại: “Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy John, tôi ngay lập tức nghĩ rằng anh ấy thật thú vị. Mọi người luôn vây quanh anh ấy vì anh ấy có cách thể hiện bản thân rất dễ mến.” Năm 1966, hai người được chọn tham gia vở kịch The Indian Wants the Bronx của Israel Horovitz. Họ tái hiện vai diễn của mình vào năm 1968 tại Nhà hát Astor Place, và cả hai đều giành được giải Obie. Cùng năm đó, Cazale giành thêm một giải Obie cho vai diễn Dolan trong Line của Horovitz.
Năm 1968, Cazale xuất hiện trong vai diễn truyền hình duy nhất của mình, vào vai Tom Andrews trong tập “The Peep Freak” của bộ phim cảnh sát N.Y.P.D.
Năm 1969, Cazale gia nhập Công ty Nhà hát Long Wharf, nơi ông xuất hiện trong ba mùa tiếp theo trong một số vở kịch, bao gồm Tartuffe, The Country People, The Skin of Our Teeth, The Iceman Cometh và You Can’t Take It With You.
Cazale tái hiện vai diễn của mình trong Line vào năm 1971 tại Nhà hát De Lys (nay là Nhà hát Lucille Lortel). Trong thời gian này, Cazale đã được giám đốc casting Fred Roos phát hiện, người sau đó đã giới thiệu ông với đạo diễn Francis Ford Coppola cho vai diễn Fredo Corleone trong The Godfather (1972).
Sự Nghiệp Điện Ảnh Ngắn Ngủi Nhưng Rực Rỡ
“The Godfather” (1972-1974):
The Godfather là bộ phim điện ảnh đầu tay của Cazale. Ngôi sao của phim, Marlon Brando, là một trong những thần tượng của Cazale. Bộ phim đã phá vỡ kỷ lục phòng vé và giúp Cazale cùng một số bạn diễn chưa được biết đến trước đây trở nên nổi tiếng. Coppola, ấn tượng với khả năng của Cazale trong vai diễn nhỏ, đã viết riêng vai Stan cho ông trong bộ phim tiếp theo của mình, The Conversation (1974), trong đó ông đóng cùng Gene Hackman. Năm 1974, ông tái hiện vai diễn Fredo Corleone, với vai trò được mở rộng đáng kể, trong The Godfather Part II.
“Dog Day Afternoon” (1975):
Ông tiếp tục đóng cùng Pacino trong bộ phim Dog Day Afternoon năm 1975 của Sidney Lumet. Biên kịch của phim, Frank Pierson, cho biết “bộ phim đã được chọn với nhiều diễn viên mà Al Pacino đã từng làm việc cùng ở New York, bao gồm John Caz আশে, người là bạn thân và cộng sự trong The Godfather“. Với vai diễn Sal, ông đã được đề cử giải Quả cầu vàng cho Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.
“The Deer Hunter” (1978):
Bất chấp chẩn đoán ung thư phổi giai đoạn cuối, Cazale vẫn tiếp tục làm việc với bạn gái Meryl Streep, cùng với Robert De Niro, Christopher Walken và John Savage trong The Deer Hunter. Theo tác giả Andy Dougan, đạo diễn Michael Cimino đã “sắp xếp lại lịch trình quay phim với sự đồng ý của Cazale và Streep, để ông có thể quay tất cả các cảnh của mình trước”. Ông đã hoàn thành các cảnh quay của mình, nhưng qua đời trước khi bộ phim được phát hành.
Trở Lại Sân Khấu Và Mối Tình Với Meryl Streep
Trong khi đạt được thành công trong điện ảnh, Cazale vẫn tiếp tục gắn bó với sân khấu. Ông đã xuất hiện trong một số vở kịch của Israel Horovitz. Vào tháng 5 năm 1975, ông trở lại Nhà hát Charles để hỗ trợ Pacino trong vở The Resistible Rise of Arturo Ui.
Mùa hè năm đó, Cazale đóng vai chính tại Nhà hát Delacorte ở Central Park cùng với Sam Waterston trong vở Measure for Measure của Shakespeare. Nữ chính của ông là Meryl Streep, sinh viên mới tốt nghiệp trường Sân khấu Yale. Trong quá trình diễn vở kịch, Cazale và Streep đã nảy sinh tình cảm và chuyển đến sống cùng nhau.
Lần xuất hiện cuối cùng trên sân khấu của Cazale là vào ngày 29 tháng 4 năm 1977, trong vai chính của vở Agamemnon tại Nhà hát Vivian Beaumont. Ông chỉ xuất hiện trong buổi diễn thử đầu tiên. Sau buổi biểu diễn, ông ngã bệnh và rút khỏi chương trình. Ngay sau đó, ông được chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi.
Cái Chết Bi Thương Và Di Sản Vượt Thời Gian
Cazale được chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi vào năm 1977, căn bệnh có thể liên quan đến tiền sử hút thuốc liên tục của ông. Mặc dù đã thử nhiều phương pháp điều trị và phác đồ, ông vẫn nhanh chóng suy sụp khi căn bệnh ung thư di căn đến xương. Vào ngày 13 tháng 3 năm 1978, Cazale qua đời ở tuổi 42. Meryl Streep đã ở bên cạnh ông, như bà đã làm trong suốt thời gian ông bị bệnh.
Bạn thân và cộng sự thường xuyên của ông, Israel Horovitz, đã viết một bài điếu văn, được xuất bản trên The Village Voice vào ngày 27 tháng 3 năm 1978. Trong đó, ông nói:
John Cazale chỉ xuất hiện một lần trong đời. Anh ấy là một phát minh, một sự hoàn hảo nhỏ bé. Không có gì ngạc nhiên khi bạn bè của anh ấy cảm thấy tức giận khi thức dậy sau giấc ngủ và phát hiện ra rằng Cazale đang ngủ cùng với các vị vua và cố vấn, với Booth và Kean, với Jimmy Dean, với Bernhardt, Guitry và Duse, với Stanislavsky, với Groucho, Benny và Allen. Anh ấy sẽ kết bạn nhanh chóng ở nơi mới của mình. Anh ấy rất dễ mến.
John Cazale được chôn cất tại Nghĩa trang Holy Cross ở Malden, Massachusetts.
Dù sự nghiệp ngắn ngủi, John Cazale đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lịch sử điện ảnh. Ông được nhớ đến với tài năng diễn xuất xuất chúng, sự tận tâm với nghề và khả năng hóa thân vào nhân vật một cách trọn vẹn. Tất cả năm bộ phim mà ông tham gia đều được đề cử giải Oscar cho Phim hay nhất, một kỷ lục vô tiền khoáng hậu, và ba trong số đó đã giành chiến thắng. John Cazale là minh chứng cho câu nói “tài hoa bạc mệnh”, một huyền thoại bi kịch của Hollywood với di sản nghệ thuật sống mãi với thời gian.