Interstellar (2014) – Hố Đen Tử Thần giữa vũ trụ và trái tim con người
Trong một tương lai không xa – và có lẽ, không còn quá xa với hiện thực hôm nay – Trái Đất đang dần nghẹt thở. Mưa không rơi, cây không mọc, lúa mì trở thành ký ức và bụi phủ kín cả hy vọng. Giữa lòng thế giới đang lụi tàn, một người cha – Cooper – buộc phải đưa ra lựa chọn không một bậc cha mẹ nào muốn: rời xa con gái nhỏ để lên đường cứu lấy nhân loại.
Là một cựu phi công NASA nay sống đời nông dân trong im lặng, Cooper bị cuốn vào một nhiệm vụ tối mật – nơi mà khoa học, niềm tin và tình yêu được đặt lên bàn cân sinh tử. Cùng một nhóm các nhà khoa học quả cảm, anh bay qua một lỗ sâu không gian gần Sao Thổ – cánh cổng cuối cùng dẫn đến những hành tinh chưa từng ai đặt chân tới.
Ở đó, họ chạm trán những thế giới đầy mê hoặc nhưng khắc nghiệt, nơi thời gian chảy trôi khác biệt, nơi từng quyết định là một canh bạc giữa sự sống và cái chết. Trong khi ngoài không gian, Cooper đánh đổi tuổi trẻ và niềm tin, thì ở Trái Đất, con gái anh – Murph – lớn lên trong giằng xé, giận dữ và chờ đợi, nhưng chưa bao giờ ngừng tin rằng cha mình sẽ giữ lời hứa trở về.
Interstellar không chỉ là một bộ phim khoa học viễn tưởng; nó là bài thơ buồn về sự chia ly và niềm hy vọng, là bản hùng ca của những con người đặt cược cả linh hồn để gìn giữ tương lai cho thế hệ mai sau. Dưới bàn tay đạo diễn Christopher Nolan, những khái niệm vật lý tưởng chừng khô khan như lỗ sâu, giãn nở thời gian, trọng lực… bỗng trở thành chất liệu để kể một câu chuyện rất con người – về tình yêu, về sự mất mát, và về khát vọng được trở về.
“Yêu là cách ta vượt qua không gian và thời gian.”
Câu nói ấy vang vọng xuyên suốt bộ phim, như một lời nhắc: dù vũ trụ có bao la, dù thời gian có khắt nghiệt, thì tình yêu – đặc biệt là tình yêu giữa cha và con – vẫn là lực hấp dẫn mạnh mẽ nhất mà loài người từng biết đến.
Chưa có đánh giá nào.