“The Thin Red Line (1998)”: Tuyệt Tác Chiến Tranh Của Terrence Malick
Bộ phim Lằn Ranh Đỏ Mỏng Manh (1998) không chỉ là bom đạn, mà còn là một chuyến đi sâu vào tâm hồn con người giữa lằn ranh sống chết.
Thiên Đường Gọi Tên
Bộ phim mở đầu với hình ảnh binh nhì Witt (Jim Caviezel) sống chill như dân đảo giữa thiên nhiên hoang sơ của quần đảo Solomon. Cùng đồng đội, anh trốn tránh chiến tranh, bơi lội, cười đùa với người dân bản địa. Nhưng đừng vội mơ mộng, vì cái vibe “nghỉ dưỡng” này nhanh chóng bị dập tắt khi tàu chiến ập đến. Nhiệm vụ: chiếm đồi 210 từ tay quân Nhật trong Thế chiến II. Thiên đường chính thức khép lại, nhường chỗ cho địa ngục.
Đồi 210 – Đánh Nhau Hay Đánh Đố?
Đây là lúc The Thin Red Line bộc lộ chất “Malick” đậm đặc. Đại tá Tall (Nick Nolte) ra lệnh tấn công trực diện, bất chấp lính tráng ngã như rạ. Trong khi đó, trung sĩ Welsh (Sean Penn) thì lạnh lùng, bất cần, kiểu “đời là bãi chiến trường, sống chết kệ cha nó”. Bom nổ, súng rền, nhưng máy quay của Malick lại thích zoom vào cỏ cây, nắng gió, như muốn hỏi: “Đánh nhau làm gì khi thiên nhiên đẹp thế này?”. Đỉnh điểm là cảnh Witt đối mặt với cái chết, vừa bi tráng vừa triết lý, khiến bạn tự hỏi mình sẽ làm gì nếu ở vị trí đó.
Nội Chiến Trong Lòng Người
Không chỉ có chiến tranh ngoài mặt trận, The Thin Red Line còn đào sâu vào mâu thuẫn nội tâm. Trung úy Staros (Elias Koteas) từ chối lệnh cảm tử của sếp, vì không muốn lính mình chết vô nghĩa. Rồi cả đám lính ngồi kể lể về vợ con, về nỗi sợ, về ý nghĩa cuộc đời giữa khói súng. Phim không chỉ là đánh Nhật, mà là đánh với chính mình. Malick biến từng nhân vật thành một cuốn sách triết học biết đi, vừa sâu sắc vừa làm bạn muốn tua lại để ngẫm.
Kết Thúc Lắm Drama
Sau bao hy sinh, đồi 210 cũng bị chiếm. Nhưng đừng mong cái kết kiểu Hollywood với cờ bay phấp phới. Witt chọn ở lại bảo vệ đồng đội và nhận cái kết buồn nhưng đẹp như thơ. Welsh nhìn đời bằng đôi mắt mệt mỏi, còn khán giả thì ngồi ngơ ngác: “Hết rồi sao nổi?”. The Thin Red Line không cho bạn câu trả lời, mà để bạn tự tìm. Đúng chất Terrence Malick – mơ màng, ám ảnh, và hơi “khó nuốt” nếu bạn chỉ muốn xem bắn súng cho vui.
Chưa có đánh giá nào.