Thông tin cá nhân
Ngày sinh :
Casey Affleck
Casey Affleck: Hành Trình Giải Phóng Những Vết Nứt
Tôi không viết về một ngôi sao. Tôi viết về một cuộc vật lộn có tên Caleb Casey McGuire Affleck-Boldt – kẻ đã dành nửa đời người để thoát khỏi hai cái bóng: cái tên họ danh giá và chính những con quỷ trong lòng mình.
Đứa Trẻ Cambridge Và Những Vết Nứt Đầu Đời
Mùa đông Massachusetts năm 1984 khắc vào ký ức cậu bé 9 tuổi hai thứ: ly dị của cha mẹ và chiếc vali chứa sách kịch cũ. “Khi ba mẹ chia tay, tôi học được rằng nỗi đau có thể đóng kịch. Nhưng diễn hay không có nghĩa là nó biến mất”. Những buổi chiều lang thang ở rạp hát địa phương, nơi người cha thất nghiệp từng diễn, trở thành lớp học đầu tiên. Tuổi 13, vai diễn trong Lemon Sky không phải khởi đầu hào nhoáng – mà là cách mưu sinh.
Hành Trình Từ ‘Cậu Em’ Đến Tiếng Thì Thầm Ám Ảnh
Hollywood những năm 90 nhìn anh như phiên bản nhạt của Ben. Đến cả khi đứng cạnh Matt Damon trong Good Will Hunting, người ta vẫn gọi anh là “thằng em nhà Affleck”. Sự coi thường ấy hóa thành axit ăn mòn lòng kiêu hãnh. Rồi bước ngoặt 2007 ập đến như cú đấm: The Assassination of Jesse James biến Robert Ford thành bản cáo trạng đẫm máu về sự phản bội – và chính anh bỗng thành kẻ bị xã hội kết án khi scandal 2010 bùng nổ. “Tôi hiểu Robert Ford hơn ai hết. Cảm giác bị đóng đinh bởi một lựa chọn tồi tệ”.
Manchester – Nơi Nỗi Đau Thành Nghệ Thuật
Kịch bản Manchester by the Sea đến tay anh lúc đời tư như mảnh thủy tinh vỡ. Lee Chandler – gã đàn ông gây ra cái chết của con mình – không đơn thuần là vai diễn. Đó là buổi trị liệu. Suốt 6 tháng ròng, anh sống trong căn hộ nhỏ 12m² ở Massachusetts, tự nấu mì tôm và nhịn nói chuyện với đoàn làm phim. “Khi quay cảnh Lee nhìn xác các con qua cửa kính, tôi khóc không thành tiếng. Không phải diễn. Đó là nỗi sợ có thật”. Giải Oscar năm ấy vừa là vòng nguyệt quế, vừa là cái gông.
Sự Cứu Chuộc Trong Tĩnh Lặng
Người ta bảo anh chạy trốn Hollywood sau scandal. Sự thật? Anh đang đào sâu vào những vết thương. A Ghost Story – vai diễn không lời dưới tấm vải trắng – là ẩn dụ hoàn hảo cho hành trình chuộc tội. Khán giả không thấy gương mặt, chỉ thấy sự co duỗi của đau khổ qua từng nếp vải. “Dưới lớp vải ấy, tôi thở dốc và khóc. Giống như mang theo mộ phần của chính mình”.
Nghệ Thuật Như Lời Thú Tội
Light of My Life (2019) không đơn thuần là phim đạo diễn đầu tay. Đó là bức thư gửi cho hai con trai sau ly hôn. Cảnh người cha che chở con gái trong rừng chính là nỗi sợ có thật của anh: “Liệu tôi có đủ tốt để bảo vệ chúng khỏi quá khứ của mình?”. Gần đây nhất, vai diễn trong Oppenheimer như lời thì thầm về sức nặng của di sản – điều anh thấm thía hơn ai hết.
Lời Cuối Cho Những Vết Sẹo
Tôi không bào chữa cho những sai lầm của anh. Nhưng phải nhìn thẳng sự thật này: Casey Affleck là nghệ sĩ hiếm hoi dám biến vết thương thành tác phẩm. Khi anh đứng trên sân khấu Oscar 2017, đôi mắt mệt mỏi ấy không phải của người chiến thắng – mà của kẻ vừa thoát khỏi ngục tối. Cái ôm siết của Ben nói lên tất cả: “Chúng ta đều mang vết nứt riêng. Quan trọng là không để chúng định nghĩa mình”.
“Nghệ thuật hay nhất luôn được viết bằng máu – dù đó là máu từ trái tim hay vết xước trên đầu gối. Tôi đã học cách không sợ những vệt đỏ ấy nữa.”
— Trả lời Vanity Fair, 2019