Thông tin cá nhân
Ngày sinh :
Quentin Tarantino
Quentin Tarantino: Kẻ Nổi Loạn Với Con Tim Rỉ Máu Và Khối Óc Phun Trào Tuyệt Tác
Chúng ta không nói về một “thiên tài” được đúc khuôn bởi học viện. Không. Quentin Jerome Tarantino (sinh 1963) là một vụ nổ – một phản ứng hóa học kỳ dị giữa sự cuồng tín điện ảnh, cơn giận ngầm của kẻ ngoại đạo, và một trí nhớ siêu phàm như cỗ máy lưu trữ phim ảnh. Ông không đến từ Hollywood; ông xé toạc lối vào từ những góc khuất tối tăm nhất của nó – cái cửa hàng cho thuê băng đĩa cũ kỹ nơi ông từng ngồi.
Từ Đáy Lên: Máu, Mồ Hôi, và Celluloid
Hãy quên đi những câu chuyện cổ tích. Tuổi thơ Tarantino ở L.A. không phải ánh hào quang. Bỏ học năm 15, sống với mẹ, vật lộn. Nhưng chính trong cái “trường đời” Video Archives đó, tình yêu điện ảnh của ông không nảy mầm – nó bùng cháy như ngọn lửa thiêu rụi mọi định kiến. Ông không học từ sách vở; ông tắm mình trong dòng chảy bất tận của phim grindhouse rẻ tiền, noir đen tối, kung-fu máu me, những bộ phim Ý lòe loẹt. Ông hấp thụ tất cả như một con quái vật đói, không phân biệt cao thấp. Đó không phải là giáo dục; đó là sự trui rèn trong lửa đỏ. Và từ đống tro tàn ấy, một thứ kim loại mới, sắc lẹm và hoàn toàn khác biệt, được rèn ra.
Reservoir Dogs (1992): Tiếng Sét Từ Cõi Âm
Hãy nhớ cái cảm giác choáng váng lần đầu xem nó. Đó không phải là một bộ phim ra mắt; đó là một cuộc xâm lược. Máu me, những màn tra tấn tâm lý bằng đối thoại sắc như dao cạo, cấu trúc phá vỡ thời gian một cách bạo tàn. Hollywood giật mình. Kẻ bán băng đĩa ngày nào không xin phép; hắn cướp lấy sân chơi. Hắn nói với chúng ta: “Đây là luật mới. Luật của tao.” Và chúng ta, há hốc mồm, gật đầu.
Pulp Fiction (1994): Trận Động Đất Định Mệnh
Nếu Reservoir Dogs là tiếng sét, Pulp Fiction là cơn đại hồng thủy nhấn chìm mọi quy chuẩn. Nó không đơn thuần là một bộ phim; nó là một trải nghiệm văn hóa, một cơn sốt toàn cầu. Cannes trao Cành cọ vàng không phải vì nó hoàn hảo, mà vì nó táo bạo đến kinh hoàng. Những mảnh đời tưởng rời rạc đan xen như mạng nhện định mệnh. Jules Winnfield đọc kinh thánh trước khi giết người. Mia Wallace chết đi sống lại. Vincent Vega chết… trong nhà vệ sinh. Tarantino ném vào mặt chúng ta sự phi lý, cái đẹp trong tàn bạo, cái hài hước trong tuyệt vọng. Ông không chỉ kể chuyện; ông khắc chúng vào da thịt thế hệ chúng ta bằng con dao găm pop culture sắc lẹm. Giải Oscar kịch bản? Đó là sự thừa nhận rụt rè của hệ thống dành cho kẻ đã thay đổi cuộc chơi.
Hành Trình Kiến Tạo Vũ Trụ Tarantino: Không Khoan Nhượng
Mỗi bộ phim sau đó là một tuyên ngôn thẩm mỹ không khoan nhượng:
-
Jackie Brown (1997): Một bản tình ca đẫm nỗi mệt mỏi và khát khao dành cho những kẻ cơ hàn, cho Pam Grier – một biểu tượng bị lãng quên được ông phù phép sống dậy với vẻ đẹp chai sạn và đầy uy quyền. Không khoa trương, chỉ sâu lắng và đầy trắc ẩn.
-
Kill Bill (2003-2004): Một cơn cuồng nộ báo thù được bơm thẳng adrenaline vào tĩnh mạch. Là sự pha trộn điên rồ giữa chanbara, spaghetti western, anime, và nhạc Morricone. Uma Thurman là The Bride – một kiệt tác diễn xuất sinh ra từ đau đớn và sự cộng hưởng đáng sợ giữa đạo diễn và diễn viên. Đây không phải phim hành động; đây là bài thơ sử thi viết bằng kiếm và máu.
-
Inglourious Basterds (2009): Lịch sử bị bẻ gãy và hàn vá lại bằng trí tưởng tượng ngông cuồng. Christoph Waltz trở thành Hans Landa – một trong những nhân vật phản diện đáng sợ và quyến rũ nhất màn ảnh, một minh chứng cho khả năng khai quật diễn xuất thần sầu của Tarantino. Đây là cách ông trả thù cho quá khứ bằng nghệ thuật.
-
Django Unchained (2012): Sự phẫn nộ sôi sục trước tội ác nô lệ hóa thành một câu chuyện giải phóng đẫm máu và mãn nhãn. Một tình yêu vượt qua xiềng xích, một sự trả thù nóng bỏng. Oscar kịch bản thứ hai? Chỉ là phần thưởng cho sự dám đụng vào vết thương chưa lành của nước Mỹ bằng một cây bút sắc như roi da.
-
Once Upon a Time… in Hollywood (2019): Bức thư tình ngậm ngùi, đẫm nước mắt gửi tới Hollywood thập niên 60 đã mất. Là sự nuối tiếc, là sự bảo vệ những gì ông yêu quý (Rick Dalton, Cliff Booth, Sharon Tate) khỏi bi kịch đen tối. Ông không chỉ tái hiện lịch sử; ông viết lại nó bằng nỗi nhớ da diết.
Phong Cách: Vết Cắt Không Liền Sẹo
-
Kể chuyện phi tuyến: Không phải là mánh. Đó là cách ông bắt ta phải chú ý, phải ghép nối, phải cảm nhận sự hỗn loạn của số phận. Thời gian trong phim ông gập ghềnh, gãy vụn, như chính cuộc đời.
-
Đối thoại sắc như dao: Những độc thoại dài, những trao đổi tưởng vô thưởng vô phạt về bánh mì kẹp, burger… chúng không làm chậm phim; chúng xây dựng căng thẳng, khắc họa tính cách, và quan trọng nhất – chúng THẬT. Chúng tục tằn, lòng vòng, đầy tiếng lóng, sống động như hơi thở. Chúng khiến nhân vật bước ra từ màn ảnh.
-
Bạo lực như nghệ thuật trình diễn: Không phải sự tôn vinh sự dã man. Đó là sự cường điệu hóa, biến nó thành bi kịch Hy Lạp, thành vũ điệu ballet đẫm máu, thành trò hề đen. Nó khiến ta giật mình, cười gằn, hoặc quay mặt đi – nhưng không bao giờ thờ ơ. Nó buộc ta phải đối diện.
-
Âm nhạc: Linh hồn thứ hai: Mỗi bài hát được chọn không phải để làm nền. Nó đóng đinh cảnh phim vào tâm trí. Tiếng guitar surf rock, soul rên rỉ, Ennio Morricone hùng tráng… chúng là máu chảy trong huyết quản của từng thước phim.
-
Tôn sùng & Đánh cắp: Tarantino không giấu giếm việc “ăn cắp” từ các bậc thầy đi trước. Nhưng ông không sao chép; ông tiêu hóa, biến chúng thành thứ hoàn toàn mới, mang dấu ấn QT không thể nhầm lẫn. Đó là sự tôn vinh cao nhất.
Di Sản: Vết Sẹo In Hằn Trên Khuôn Mặt Điện Ảnh
Tarantino không chỉ làm phim. Ông đập vỡ khuôn mẫu. Ông chứng minh rằng một kẻ tự học, với đam mê cháy bỏng và tầm nhìn không khoan nhượng, có thể lật đổ đế chế. Ông hồi sinh những ngôi sao tưởng đã tắt (Travolta, Thurman, Grier, Jackson). Ông tạo ra những ngôi sao mới (Waltz, DiCaprio trong một vai diễn khác lạ). Ông truyền lửa cho một thế hệ đạo diễn dám mơ, dám làm, dám… khác biệt.
Và câu chuyện về bộ phim thứ 10? Hãy để nó trong bí ẩn. Dù ông có dừng lại sau đó, hay bất ngờ tiếp tục, di sản của Quentin Tarantino đã đóng cọc. Ông là lời nhắc nhở rằng điện ảnh không cần phải an toàn, không cần phải dễ tiêu hóa. Nó cần máu, nước mắt, sự liều lĩnh điên rồ và một con người đủ dũng cảm để nôn ra tầm nhìn nguyên bản, chưa lọc của mình lên màn ảnh rộng.
Ông không phải là một thiên tài được tắm trong ánh sáng vàng. Ông là kẻ nổi loạn với đôi bàn tay vấy máu (của nhân vật) và trái tim đập cùng nhịp với những thước phim nitrate cũ kỹ. Và chúng ta, những kẻ mê phim, mãi mãi mang ơn ông vì điều đó.